Tiếp tục câu chuyện lang thang Châu Âu của mình, [P1] Hành trang lên đường bắt đầu từ việc chuẩn bị đến khi qua sân bay của Estonia bị giữ lại nhưng không ngờ từ đối tượng bị hỏi cung trở thành nhân vật chọc cười.
Mình chọn Estonia là điểm đến đầu tiên dù theo kế hoạch mình sẽ ở Phần Lan trước vì mấy lý do: xin visa ở Estonia thông qua đại sứ quán Pháp mà vào khối Schengen thì qua đại sứ quán Pháp là đơn giản nhất, thứ 2 là do mình có thư giới thiệu của dự án culture exchange tại Estonia nên nếu có bị hỏi thì việc trả lời cũng hợp tình hợp lý hơn. Vì không lưu lại Estonia nên ra khỏi sân bay là mình lên phà sang thẳng Phần Lan.
Phà từ Estonia sang Phần Lan
Mình tới Phần Lan là đúng 12h đêm, còn nhớ trời hôm ấy mưa rất to, mình có liên lạc trước với 1 người bạn của mình ở thủ đô Helsinki nhờ bạn ấy đến đón và tá túc qua 1 đêm trước khi về nhà 1 bạn khác ở Joensu.
Mình xuống West Terminal, cũng không quá rộng nhưng wifi chập chờn nên liên lạc với bạn mình bị ngắt đoạn, cũng không lo lắng lắm nhưng nhìn những người xuống tàu lần lượt rời đi, ga thì vắng mà 2 đứa tìm nhau một hồi còn chưa thấy, hóa ra cái tượng được lấy làm điểm hẹn nó quá to nên mỗi đứa 1 góc không thấy nhau. Mình lên oto, có cả bạn gái bạn í đến đón cùng, couple đó nói chuyện với nhau đáng yêu lắm í. Bọn mình về căn hộ chung cư của sinh viên nơi đôi bạn trẻ đang sống.
Sau cả hai mươi mấy tiếng vật vờ trên máy bay với phà với đủ mọi tư thế thì chiếc ghế sofa tối hôm đó cũng là cái giường êm ái nhất với mình rồi. Sáng hôm sau bạn mình đưa ra bến tàu điện ngầm tìm mua giúp 1 chiếc sim và mình lang thang chơi ở khu trung tâm chờ 1 người bạn khác tới đón.
Theo như kế hoạch mình sẽ về nhà người bạn ở Joensu trong khoảng 1 tuần trong khi chờ dự án Summer Camp ở Estonia bắt đầu, vì là mùa hè nên các bạn sinh viên ở đó về nghỉ, mình có thể mượn được 1 phòng trống. Mình phải đi xe bus 6 tiếng mới tới được Joensu, nhưng xe bus bên này thực sự rất tuyệt, xe cao, chỗ ngồi rộng rãi thoải mái lại có màn hình xem phim nữa.
Đường phố Joensu
Dọc đường đi từ Helsinki đến Joensu là những cánh rừng cây bu-lô (bouleau) thân thẳng tắp, những cánh đồng xanh mượt và những thảm hoa dại phủ tím sườn dốc.
Joensu là một thành phố rất yên bình, những căn nhà gỗ mái thoải nằm rải rác nằm lọt thỏm giữa vườn cây và rừng, hoa thì nở tưng bừng vào mùa hè. Cả thành phố là một màu xanh mướt. Mỗi ngày mình hay đi tản bộ vào trung tâm thành phố chỉ cách nhà khoảng 30’ đi bộ, hít hà hương hoa của 1 loài cây không rõ tên và mùi cỏ được cắt vào buổi sáng sớm.
Căn nhà mình ở vô cùng đáng yêu, mình thích từng ngóc ngách nho nhỏ trong đó. Từ bộ bàn ghế đặt trên hè ngồi nhìn xuống mảnh vườn xinh xinh dưới chân cầu thang tới căn phòng khách treo đầy tranh và rất nhiều loại nhạc cụ của ông chủ nhà. Một chiếc dương cầm kê sát cửa sổ hay bộ bàn ăn trong nhà bếp luôn có 1 lọ hoa dại mà bà hàng xóm đặt lên.
Có một con sóc con hay sang thăm nhà vào buổi sáng, mang hạt thông xuống ăn, vứt lại vỏ và ị cả ra lan can. Một con mèo tây lông đen xám đôi khi đi lạc qua lạnh lùng ngồi bệ cửa.
Căn nhà mình ở tại Joensu
Lọ hoa dại bà xóm đặt lên
Văn vẻ chút vì cái chốn ấy quá đẹp và bình yên đi. Mình ở đó vài ngày thì có plan đi chơi Noway với bạn, hai đứa đã hẹn nhau từ khi ở VN, nó đã mua vé máy bay và mình cũng book phòng xong xuôi cả, nhưng mới chỉ chuẩn bị có thế, lúc đó mình đặt trọn niềm tin và hoàn toàn yên tâm là có bạn dẫn đi nên chả việc gì phải tìm hiểu hay lo lắng, mình thậm chí còn ko biết Noway là nước nào.
Đến hôm đi, bọn mình hẹn nhau là 4h chiều tàu chạy thì sáng nó sẽ vẫn đi làm bình thường rồi tầm 3h chiều mình qua cty, tụi mình sẽ ra bến tàu. Mọi thứ chuẩn bị xong xuôi hết, mình ngồi nhà hồi hộp chờ chuyến tham quan đầu tiên (vì từ lúc sang chỉ quanh quẩn ở nhà với ra chợ thôi mà).
Khoảng gần 2h chiều mình nhận được tin nhắn của bạn, “sorry đi 1 mình nhé, có việc cá nhân rồi”. Lúc ấy thực sự hoang mang đó mọi người vì mình còn không biết là mình đi đâu ấy nhỉ, nhưng vé máy bay và khách sạn đã đặt rồi, không thể ở nhà được, nên mình vẫn quyết định dấn thân.
Điểm hẹn tại chợ Joensu
1 tiếng sau mình có mặt ở điểm hẹn, bạn ấy dẫn mình ra bến tàu, mình lên tàu nhìn thằng bạn đứng dắt xe đạp vẫy tay mà trong đầu trống rỗng, vẫn còn ngồi tưởng tượng cảnh như mấy bộ phim truyền hình là nó xuất hiện từ khoang bên cạnh và cười rũ rượi “ê vẫn đi chứ, đùa tí cho vui thôi mà”. Nhưng không, tàu chạy được 1 tiếng rồi mình mới thực sự tỉnh thức, nhận ra là “ối zời ơi, đi 1 mình thật này, làm sao để có thể sống sót trở về!!!”.
Chuyến tàu tốc hành này nhanh hơn xe bus, mình lại ghé qua nhà người bạn ở Helsinki ngủ nhờ 1 đêm chờ ra sân bay vào sáng hôm sau, tối hôm đó 2 bạn couple nhà ấy lên google search (chứ mình chả còn muốn nghiên cứu cái gì nữa) rồi cho mình vài thông tin cơ bản như là mua vé 7 day ticket ở ngay sân bay rồi một vài địa điểm tham quan nổi tiếng, nên tới và lúc ấy mình mới bắt đầu nhận thức được điểm đến của mình là Oslo thủ đô của Nauy.
Ga tàu để ra sân bay Helsinki
Khó khăn cho chuyến đi này chưa dừng ở đó, mình ra sân bay, ung dung ngồi chờ ở cửa số 9 theo số ghi trên vé, đó là con số đầu tiên và duy nhất được tiếp nhận vào não vì đầu mình lúc đó còn quá nhiều mối bận tâm như là tìm về khách sạn kiểu gì, sang tới đó thì sẽ đi như thế nào, có biến động chính trị gì ở nước ấy không…
Mình ngồi gặm nhấm hàng tá suy nghĩ ấy cho tới khi đến giờ gọi xếp hàng lên máy bay, khi bước vào quẹt QR code mới thấy còi báo ầm ĩ lên, nhân viên sân bay mời mình ra bên cạnh check lại vé thì hóa ra nhầm hãng máy bay, cửa lên máy bay của mình nằm ở đầu kia của sân bay, thế là mình ôm cái balo tầm 5,6 kg chạy bán sống bán chết, chắc tốc độ lúc đó cũng ngang với tuyển thủ marathon. Đến được cửa sân bay thì cuộc đời đã quá ưu ái mình rồi, cửa soát vé chuẩn bị đóng và mình là người lên cuối cùng.
Thôi kể thế đã, chuyện dài lắm… Mọi người chờ tiếp P3 về câu chuyện sống sót ở Nauy nhá.